Mình còn nhớ cảm giác hú hồn đó khi đang chở bạn lòng vòng khu nhà ga Beppu vào sáng sớm, lúc đó mình đang trên đường đi làm thêm ở nhà hàng Azoo tại thành phố Oita lân cận. Chuyện là mình đã nghe tiếng còi xe cảnh sát và có tiếng cảnh sát bắt dừng xe, nhưng lúc đó tiếng Nhật mình cũng í ẹ nên cũng không dám tin mình đang bị cảnh sát rượt đuổi.
Nhưng sự thật thì mình bị gọi thật:(…Thế là bạn mình một cách phản xạ rất nhanh đã nhảy xuống xe, còn mình thì phóng nhanh vào con đường hẻm nhỏ, nhưng làm sao chạy nhanh bằng xe 4 bánh, và mình buộc phải dừng lại theo tín hiệu. Thời điểm đó cũng đã gần 1 năm mình học và sống ở Beppu, Nhật Bản; và bản thân mình cũng có biết về Luật đi xe đạp không được chở thêm người dù có yên sau, nhưng chỉ được chở con nít hoặc đồ vật thôi. Chỉ là mình thấy lâu lâu cũng có người chở nhau và thế là đánh liều.
Lúc đó khoảng 9:30 sáng vì mình có việc làm thêm từ 10h, và mình đã cố tình đi vào những con đường nhỏ vì cũng sợ bị phát giác. Có 2 anh cảnh sát trẻ từ trên xe đi xuống và hỏi mình thẻ lưu trú, nhưng không may mình lại để ở nhà, và mình đã trình thẻ sinh viên.
Thật sự là sợ lắm, vì anh cảnh sát ấy cũng khá là dữ, la mình rất lớn tiếng, và bất thình lình sau 1 vài phút trao đổi, thì mọi người dân đi đường cũng đứng xung quanh để xem câu chuyện sáng sớm này. Lúc đó mình vừa cảm thấy sợ, vừa xấu hổ, nhưng cũng có gì đó khó chịu. Bởi mình đã chứng kiến nhiều người Nhật chở nhau như thế nhưng chỉ bị nhắc nhở thôi, trong khi mình bị quát một trận nhớ đời, thậm chí còn có ý định bắt mình về đồn cùng chiếc xe, nhưng mình đã nan nỷ thành công để kịp giờ làm thêm.
Trước khi cho mình đi, anh ấy có ghi chú lại thông tin thẻ sinh viên của mình, thật sự làm mình rất lo sẽ bị báo cáo đến nhà trường, rồi tệ nhất là bị đuổi về nước…Cả 1 tuần liền không khỏi bồn chồn…
Sau khoảng thời gian yên ắng, mình suy nghĩ cặn kẽ hơn sau khi chia sẻ câu chuyện cùng nhiều người, thật ra có nhiều nguyên nhân khiến anh cảnh sát hôm ấy lớn tiếng với mình: